Những cơn mưa rào đầu tiên đổ xuống. Anh đã bảo em thế. Chừng như vết đau tự cứa đang dần lành. Một ngày đông u buồn em òa khóc nức nở và chị hốt hoảng quay lên. Không phải vì anh. Kỷ niệm nhé. Nhưng em vẫn đã ở đấy trong những ngõ ngách trái tim ghi dấu ký ức đẹp đẽ tuổi 20 của chị. Dễ lắm. Người cùng một cặp giường ký túc với chị. Rất yêu. Khó chịu. Mọi người đang làm anh khó xử vì cứ lường anh với chị.
Cứ giả đò thế. Còn chị thì đứng. Lảng tránh không nhỉ? Cứ giả là có sự trái quy luật ấy nhé. Từ: quynh nguyen Đã gửi: 09 Tháng Mười Một 2011 9:47 CH Nếu thời kì đi trái lại với quỹ đạo của nó tức là một quy luật thường ngày bị xáo trộn. Người em thân thiết nhất trong quãng đời sinh viên.
Tình của em. Chị đáng lẽ không phải làm thế đúng không các em? Nhưng em à. Tuổi 20 ngô ngố với người chưa từng biết đến cách điệu tình yêu như em. Lớp xà cừ non nớt. Một khoảng đường tròn đủ 999 cây xà cừ một lượt đi. Khi mùa đông chín nhất bằng những cơn gió se sắt nhất. Yêu mùa đông đến lạ kì nên cứ mơ hồ muốn bắt đầu mọi thứ vào mùa đông.
Từ lúc mấy chị em mình đi ăn cơm mà gặp một người đi ngược mặt đỏ nựng hay từ khi em hay nhắc đến tên một người trong câu chuyện với phòng mình? Từ bao giờ em đã có anh ấy trong tâm khảm.
Em cũng rời khỏi khoảng trời ký túc xá yêu thương có chị có em. Em đã lảng tránh. Bắt đầu từ đâu nhỉ. Là anh không hiểu hay sẽ chằng bao giờ hiểu đâu. Người mang hình ảnh anh trong tâm trí. Trong cả tuổi xanh chí ít cho đến tận hiện thời của chị. Là anh không hiểu tất hay sẽ không bao giờ hiểu đâu vì người ta thường vẫn hay ra điều.
Chỉ là cứ làm bộ làm tịch thôi. Hay em chính em- người cùng một cặp giường ký túc với chị. Chú tâm nhìn vào đôi mắt em chị có nhận ra một khoảng hỗn độn không yên. 21 rồi cơ đấy. Nơi có những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc cả những ngày buồn đau giấu diếm. Làm sao thế con bé ngốc kia? Cứ giả đò thế nhé. Rồi họp mặt. Người chung một cặp giường tầng với chị. Gió bắc tinh nghịch tung bay tóc ngắn ngày đông.
Sau lời nói ngớ ngẩn của em thích anh. Đừng buồn nữa chị ơi. Phòng mình lúc nào cũng ở trong vùng nỗi nhớ sâu sắc tận cùng nhất có các chị. Người ta bỏ đi tránh mặt bỏ mặc anh với nỗi buồn mà em chắc rằng cũng không kém gì em thì các chị có biết em đang ở đâu? Em dạo bộ một mình. Em cứ tưởng vô tình quen qua mạng. Của anh đều là thứ tình mà trần giới gọi là đơn phương.
Chị lại bảo với em "mi là đồ ngốc đúng không. Chỉ sợ có mưa rơi. Anh đi rồi. "Anh bảo quý em như em gái chị ạ". Đôi lúc vẫn nhớ. Muốn có lần nữa ở trong vòng tay em. Giả bộ trong căn phòng ký túc xá cạnh cầu thang ấy.
Muốn ở trong tầm nhìn của chị. Quay trở lại với những ngày tháng ấy không biết em có đủ kiêu dũng để ôm lấy mọi người rồi xuỳ rằng em đang thích một người nhưng chỉ mình em thích người mà một trong số mọi người đang vắt từ chối.
Nơi ấy có em. Bạn tâm tư. Nhớ mùa đông quay quắt. Rồi nếu mọi người có nghi hay có nhận ra đúng thế rồi thì cũng đều như em xếp nó vào hộp quà ghi tên ký ức. Chị có thấy đằng sau những nụ cười. Người như em gái. Bỏ qua em. Một nỗi niềm đã không còn giấu anh nhưng giấu cất kĩ với phòng mình-những người chị. Trơ trọi trong ánh đèn Hà Nội. Đôi lúc tự giận mình vì sao phải đồng ý nhận làm bạn tốt của anh.
Chẳng có lý do mang tên anh trong ấy đúng không em? Nhưng đúng là chị em mình đã đi lạc và không còn tìm ra nhau nữa rồi. Chỉ sợ mọi người nhìn thấy nước mắt.
Tuổi 20 chị cứ tưởng mình đã người lớn lắm nên cứ muốn ra dáng làm chị nên hân hoan giới thiệu anh và em. Làm một người khó xử". Nhớ cả những nỗi đau.
Nhưng thời kì chớ trêu vẫn cứ là xuôi nên chị vẫn cứ đang là kẻ dối lừa trước mọi người trong đó có cả em. Bạn tàn nên em có thể là người đầu tiên được nghe bí ẩn hình ảnh một người trong anh ấy. Vui tươi quá mức của em là cả trời giông bão mà em đang gắng gồng mình chống đỡ. Tự mình lao đi vớt vát lại lòng tự ái còn lại. Em đi cắt tóc trong một ngày mùa đông như thế. Có lặng im và rời bỏ chị như em đã làm khi vẫn chưa biết chị đang lừa dối tuốt tuột không? Lúc ấy em đang đóng vai một cầu nối thơ ngây.
Đã từ khước nhanh nhất khi anh ấy lên tiếng. Không có kết thúc đẹp hay vẫn chưa đến hồi ấy? Chị và em-người cùng một cặp giường ký túc xá với chị bỗng nhiên trở thành xa lạ. Ôm chặt đôi vai chị an ủi. Hăng hái. Khoảng đời đẹp nhất trong thời sinh viên. Nước trong mắt cứ lăn dài ngoài nhà tiêu rình lúc anh về mới vào phòng.
Trở về thực tế chị vẫn muốn có một ngày đủ quên hay đủ thản nhiên để hỏi em câu hỏi tại sao như thế.
Nắng mùa đông năm ấy quay quắt cáu kỉnh. Vì anh đã lỡ thích em mất rồi.
Con trai có gì đáng để mi khóc nức nở thể kia. Em sẽ bảo gì đây nhỉ. Có bao giờ một phần vì em đã lỡ ở vai trò “bà mối” trước đó không nhỉ? Vì chỉ là nếu. Em cứ nhíu mày đáng yêu trách chị sao lại đối xử với mái tóc như thế. Và mọi chuyện cũng đã bắt đầu như thế.
Dù đoạn kết là sự bàng quan xa lạ. Rồi thành bạn thì chỉ là bạn thôi sẽ chẳng bao giờ lớn lên nữa đâu. Có người phòng mình vẫn chưa biết anh đang thầm thương nhớ. Chị không có đủ anh dũng đối diện với những hờn ghen đầy ắp trong mắt chị.
Để rồi khi anh vẫn cố tình giả không hiểu nhắc tên- một cái tên quen thuộc mà nghe xa xăm như ở miền hư vô vọng lại lại thấy tim khẽ quặn thắt. Và tình ái thực thụ dành cho em. Em đã từng rất gần. Là vì em chỉ là bạn nên anh có quyền vô tâm vô tư làm người không bao giờ hiểu. Rất thân.
Trống tuếch tựa hồ một cảm giác mình chẳng còn gì để cảm nhận cuộc sống trong giây phút ấy khiến chị nhận ra trái tim mình cũng đã lỡ loạn nhịp vì anh.
Ở một nơi nào đó vẫn được cất giữ và đang chờ đợi em. Cứ ra điều để cho em có đủ dũng cảm thoát khỏi những dối lừa mà sao em vẫn chẳng biết bắt đầu từ đâu. Chị âm thầm đưa đôi mắt dõi sang đều ân cần hỏi em. Hà Nội đầu thu nhớ thương. Các em. Nói với riêng anh. Chạy tình tình theo”. Gió lạnh mùa đông chả lỡ bỏ em lúc xuân sang.
Em đi để trốn gặp nỗi đau khi thấy ánh mắt anh dõi đến ai. Em hăm hở hứa sẽ cố anh giúp anh đến với người cùng một cặp giường ký túc với em. Lúc anh lên phòng mình vì người trong nỗi nhớ của anh. Chị có tệ lắm không? “Yêu tình tình trốn. Nhưng có lẽ đối với những gì mình mãi mãi không có được thì người ta cứ còn mãi những băn khoăn như thế.
Cây hoa đào tươi rói trước sân ký túc xá là hình ảnh đối nghịch lòng chị sau kỳ nghỉ Tết trở lại trường. Thật anh chẳng hiểu đằng sau những quan tâm chị dành cho anh đã hơn một người bạn. Vỗ về. Có thể có câu trả lời không? Chị vẫn đôi khi tự lang thang trong những ngõ ngách của lòng mình đi tìm câu đáp.
Tan chảy. Em yêu thứ gió ấy. Để sau đó. Là anh không hiểu đằng sau những câu nói dỗi của chị “ghét anh lắm” là cả một niểm thương tình. Vô tình biết ở cùng ký túc xá. Người bạn. Thương nhớ lắm. Rồi chị cũng sẽ ra bộ có đủ gan góc để được nói với mọi người như bao tâm tư khác.
Nhất là em. Các bạn. Phòng ký túc xá cạnh cầu thang. Bỏ qua sự khước từ. Vì anh chỉ luôn coi em là bạn.
Những giọt nước mắt mang theo nhiều những hờn ghen lắm đấy chẳng nghe theo chị để đua nhau ra ngoài. Để em nắm bàn tay. Cùng cất đi cứ giả tảng thế em sẽ thoát khỏi tội danh “kẻ dối lừa”. Đếm cây. Nhưng em có thấy đúng là chị đã người lớn hơn thật nhiều lắm không. Chẳng những không bị mưa rào quật nát nhưng cứ mơn mởn sau mỗi cơn mưa. Có gì khiến mi đi cắt mái đầu không giống ai thế kia" Em sẽ bảo chị: "chị ơi có những con đường khác là của riêng chị.
Đôi chút xem thường…Em nên vẫn trốn như thế hay phải làm thế nào khác chị nhỉ? Vì vẫn là kẻ dối lừa nên khi ấy em chẳng có dịp được nghe lời san sớt nào từ mọi người hết. Như một trong những đứa em yêu quý trong căn phòng ký túc cạnh cầu thang.
Em đúng là ngốc các chị nhỉ? Anh có phần nao nức giữ lời hứa và thực hành lời hứa về quà mừng tuổi với em.
Câu nói thực thà đến bẽ bàng của anh quanh quẩn trong đầu. Cắn xé người ta gớm ghê.