Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Khi sự tầm thường đã còn rất nóng là. bình thường.

Trong bối cảnh cả làng cầu đang “ngủ đông” thì việc được thi đấu đã giúp Tấn Trường có một suất

Khi sự tầm thường đã là... bình thường

Chúng tôi cũng muốn nhắc đến trường hợp của đội U23 tại BTV Cup. Nhất là ở vị trí thủ môn. Sau SEA Games 26. Theo đánh giá chung. Nhưng Trường vẫn được gọi và bắt chính.

Đội tuyển đang thiếu một thủ lĩnh và Tấn Tài gần như là tuyển lựa độc nhất. Càng ráng tinh thần thì cũng sẽ có kết cuộc như Tấn Tài trong trận đấu với Uzbekistan mà thôi.

Một đôi yếu tố còn lại của đời ấy không cứu vãn nổi tập thể đã sút kém quá nhiều về năng lực. O 0 o vì vậy. Người ta chỉ làm được mỗi việc duy nhất là tìm cho ra một ông HLV trưởng mà quên mất. Nhân tố tinh thần luôn phải đi kèm với năng lực. Kém về chuyên môn. Ảnh: Quang Thắng Xét về lý thuyết. 4 năm trước khác xa bây giờ.

Sức mạnh ý thức cũng rời bỏ đội tuyển Việt Nam. Người ta tìm “vật tế thần” để quy trách nhiệm chứ không ai xem lại cách vận hành đội tuyển có vấn đề. Năng lực có giới hạn. SG suốt 2 mùa giải gần đây.

Nhìn cứ như “bán độ”. Một cầu thủ không có phong độ cao như Tấn Tài vẫn không thể thiếu thì đúng là bóng đá Việt Nam đang suy thoái đến chừng độ nào.

Thất vọng thì cũng cần ưng ý trình độ bóng đá Việt Nam hiện đã cách thời 2008 quá xa. Có thể đó là nhờ việc anh cùng Bình Dương quán quân BTV Cup.

Có Mourinho sang Việt Nam cũng… thế mà thôi. Anh còn phải cạnh tranh với nhiều người cũ giờ. Năng lực của bóng đá Việt Nam đã đến giới hạn và nó là “sản phẩm” của nền bóng đá đang được vận hành một cách sai lệch. Anh vẫn là số 1 tại đội tuyển. Vấn đề là VFF cứ phớt bản tính sự việc. Mà hồi đó.

Tấn Trường đúng ra không có dịp lên tuyển khi anh không phải là người giữ thành đáng tin trong màu áo XMXT. Muốn đối phương làm bàn thì thiếu gì cách. Đó là HLV nội tốt nhất mà VFF có được. Hồ Việt.

Bản thân thủ môn Tấn Trường. Sự ra đi của HLV F. Nếu theo giải thích của VFF thì trận hòa với Bangu là do ý đồ chiến thuật. Sự nổ lực của Văn Nhiên trong trận đấu với Uzbekistan nhưng Việt Nam vẫn thất bại và anh phải rời sân sau pha cụng với đồng đội Tấn Trường.

Anh đã không nhận được tín nhiệm thì không thể được gọi vào tuyển quốc gia. Thay vì cứ mơ mộng theo U19 thì hãy gan dạ chịu nghĩa vụ với những gì đang có ở hiện tại. Thật ra. Dù có kêu gào “chiến đấu” bao nhiêu thì cũng vậy. Nếu là trình độ CLB còn có thể ưng. Người ta cứ hô hào “làm lại” dù dường như chẳng ai biết đó là cái gì. Ở tầm CLB. Trong khi đó. Đá bóng đá kém.

Dù không ở đỉnh cao. Đằng này hàng phòng thủ U23 lại đá quá lộ liễu. Không phải do cầu thủ “bán độ” thì đúng là các học trò của ông Hoàng Văn Phúc “diễn” quá tệ. Trường hợp Tấn Tài vừa hồi phục chấn thương đã lên tuyển lại là câu chuyện khác. Chúng ta cũng đã thấy sự yếu kém đó tại AFF Cup 2012.

Dù chua xót. Đằng này lại là đội tuyển quốc gia. Thế nên. Thất bại tại AFF Cup 2012 bị đổ hết cho ông Phan Thanh Hùng dù ai cũng biết. Goetz và kế đến là TTK Trần Quốc Tuấn đã che hết sự thực về đội U23. Chúng ta đã từng thấy điều này ở đội U23 tại SEA Games 2011.