Cô là con gái của một gia đình nông dân ở xã Cẩm Lĩnh (huyện Ba Vì. Thương trở lại với bản tính yêu đời vui nhộn của mình.
Cô bị người chồng đệ đơn ly hôn. Dưới khán phòng hôm ấy. Khi còn chưa đủ tuổi đăng ký thành thân. Thương bán hàng thuê cho một cửa hàng tạp hóa ở quận Đống Đa với đồng lương hạn hẹp. Thương gọi điện điều “mấy em” đến quán của mình phục vụ khách. Tôi đặt cho Bùi Thị Thương (SN 1980) biệt danh “họa mi tóc ngắn” sau khi cô ca sĩ áo sọc này đoạt giải Nhì tại Hội diễn “Tiếng hát tình đời 2010” do Tổng Cục 8 - Bộ Công an tổ chức.
Lại có thành tích trong công tác phong trào nên Thương được xét giảm án một lần với mức giảm 5 tháng tù. Khép mình. Thương vô cùng cô đơn. Khích lệ.
Thu nhập đủ nuôi sống cả gia đình. Tại Hội diễn “Tiếng hát tình đời” do Tổng Cục 8 - Bộ Công an tổ chức năm trước tại Trại giam Xuân Nguyên (Hải Phòng). Sao ánh mắt tù đọng nam đắm đuối ngắm nhìn Thương. Vô vọng. Cô tỏ ra rất huých. Tính hạnh vui tươi nhí nhảnh. Tôi thực sự vui khi biết cô được ân xá. Thực thà. Thương sống lặng thầm như một con ốc nhỏ.
Tôi nói với Thương. Khi em bị bắt. Cho đến một ngày tình lại gõ cửa trái tim cô gái quê xinh đẹp. Thương đã bước vào yêu.
Thu nhập sẽ tăng vọt. Cãi vã triền miên. Tơ duyên trắc trở khuân mặt đẹp. Cũng may. Đó là một chàng trai làm nghề tự do nhà ở huyện Thanh Trì (Hà Nội).
Sai lầm. Thế mà đời tư của Thương đầy trắc trở trái ngang. Biết chính trực nhìn những sai lầm quá cố để hoạch định mai sau cho mình được như Thương thật đáng trân trọng. Gửi quà. Vốn thiếu thốn tình cảm nên khi vừa chớm vào thời thiếu nữ.
Năm 2003. “Họa mi tóc ngắn” hồi hộp ngày về Ngày mới vào thụ án tại Trại giam Thanh Xuân.
Cô hăng hái học tập cải tạo và tham gia các hoạt động văn nghệ của trại giam. Thương xinh đẹp. Thương được đặc xá tha tù trước kì hạn. Đang tuổi ăn không no. Giọng hát và phong cách biểu diễn khá chuyên nghiệp. Đời người ai chẳng có những phút nông nổi. Anh ấy vẫn liên lạc. Cuộc hôn nhân sớm nở ấy đã sớm tàn bằng việc vợ chồng ly thân.
Sau khi lấy chồng. Chiều khách nên quán cà phê của cô lúc nào cũng đông nhộn nhịp. Siêng năng. San sẻ khiến cô dần yêu đời trở lại. Gửi thư động viên em. Hình ảnh cô ca sĩ tóc ngắn xinh đẹp.
Cô bị kết án 5 năm 6 tháng tù về tội “Chứa mại dâm”. Mồ côi cả cha lẫn mẹ. Thương chuyển sang mở quán cà phê ở quốc lộ 70. Giọng hát trong trẻo mượt mà của Thương đã được chọn vào Đội tuyển văn nghệ của trại. Cô lên xe hoa về nhà chồng với một chàng trai cùng xã.
Nhờ cải tạo tốt. Thương đỏ mặt bật mí thêm: “Em có ý trung nhân ở Hà Nội. Bên cạnh cô có các cán bộ quản giáo tận tụy chỉ bảo. Được dự luyện tập để phục vụ cán bộ và tù túng trại giam trong những dịp lễ. Thương đã tâm tình với tôi câu chuyện cuộc đời mình và những ước muốn ngày về.
E sợ giấu đi kí vãng về mối duyên đầu trắc trở. Giữa chốn phồn hoa. Thuê nhà. Phải tần tiện lắm mới đủ trang trải sinh hoạt. Nhiều khách hàng nam giới gợi ý Thương tuyển thêm tiếp viên trẻ đẹp để phục vụ “thượng đế” nào có nhu cầu thưởng thức “quà quê”.
Thương tham gia dự thi với hai tiết mục: song ca nam nữ bài “Tình ca Tây Bắc” và tốp ca múa hát bài “Ngày hội Làng Sen” - được giải Nhì. Hành vi của Thương bị Công an huyện Thanh Trì bắt quả tang. Thông cảm và người chị gái tận tình thăm nuôi. Đến tháng 2/2009. Gặp lại Thương trong dịp 2/9 năm nay tại Trại giam Thanh Xuân.
Hà Nội). Khi tôi gọi Thương là “họa mi tóc ngắn”. Lo chưa tới đã phải đối mặt với những lo toan cơm áo nên vợ chồng Thương luôn trong tình trạng mâu thuẫn. Thương bỏ nhà ra Hà Nội kiếm việc làm và hy vọng làm lại cuộc đời. Biểu cảm hết mình khi song ca bài “Tình ca Tây Bắc” rất ấn tượng. *Tên nhân vật đã được đổi thay Theo luật pháp Việt Nam.
Một cô gái dám thế đứng dậy sau vấp ngã. Tóc ngắn trẻ trung. Dịp 2/9 năm nay. Trong niềm xúc động đặc biệt. Cô ấp ủ dự tính khi trở lại cuộc sống tự do sẽ mở tiệm may thời trang là ngành nghề cô được đào tạo trong những ngày ở trại hoặc mở cửa hiệu bán hoa tươi.
Thời kì đầu ra tỉnh thành. Tết. Về sự thực một cô gái mới ngoài 20 tuổi đã qua một đời chồng. Không lâu sau. Chính anh ấy đã khuyên em ra tù sẽ mở cửa hàng hoa tươi để làm đẹp cho đời và quên đi quá cố buồn”. Năm 1996.